Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Đàn ông: Việc nhà hay việc đại sự?

Chồng tôi đang vui vẻ huýt sáo giặt quần áo rất chi là hăng say thì anh hàng xóm đi ra chuẩn bị tắm. Nhanh như chảo chớp, chồng tôi vứt ngay cái áo đang giặt dở xuống, miệng làu bàu: “Các vi dít của khách anh để trong túi giờ tìm không thấy”.

Ngày mới cưới thật tuyệt, hai đứa sống riêng, tự do trong khoảng không gian chật hẹp nhưng tựa thiên đường. Hàng xóm chưa có ai vì dãy nhà vừa mới xây để cho thuê. Hàng ngày công việc nhà được chúng tôi phân chia hết sức rõ ràng và tự nguyện.

Rồi xóm có thêm đôi vợ chồng trẻ nữa...

Hôm đó chồng tôi đang vui vẻ huýt sáo giặt quần áo rất chi là hăng say thì anh hàng xóm đi ra chuẩn bị tắm. Nhanh như chảo chớp, chồng tôi vứt ngay cái áo đang giặt dở xuống, miệng làu bàu: “Các vi dít của khách anh để trong túi giờ tìm không thấy”. Nói rồi anh bỏ tất cả đó, vào trong nhà.

Tôi ngạc nhiên, định mở miệng thắc mắc thì anh đã bịt miệng tôi, nói: “Ai lại để họ nhìn thấy anh giặt quần áo, mất thể diện!”. Tôi buồn cười: “Thì đã sao, anh xấu hổ à?”. “Hơi ngượng tí thôi, nhưng họ sẽ đánh giá em đấy”.

Tôi không hiểu chồng ngượng về điều gì. Và mọi người đánh giá tôi ra sao.

Sau nhìn tấm gương anh hàng xóm còn chăm chỉ gấp hai lần mình (do chị vợ chửa, đâu làm được gì), chồng tôi không nề hà, tiếp tục công việc như trước. Ra là vẫn theo nếp cổ, lỗi thời từ thủa nào. Đàn ông không được rờ đến việc nhà, chỉ lo đại sự, dù cả đời chả biết đại sự nó tròn méo ra làm sao.

Khoảng vài tháng sau tôi bắt đầu có chửa, nghén nên mệt mỏi, ê ẩm khắp mình mẩy. Chồng cũng biết thương vợ nên xung phong nhận làm hết. Tôi hầu như không phải máy mó gì, thi thoảng lại nhờ chồng lấy cái nọ cái kia, cũng bởi tôi oải quá, chân tay cứ rã rời.

Tới tháng thứ năm thì đứa em con nhà cô chồng đến ở nhờ hai hôm để đi phỏng vấn ở một công ty gần đây. Qua cách nói và hành động thấy nó có vẻ gia trưởng và dù sức dài vai rộng, thời gian rảnh rỗi, chơi cả ngày nhưng việc nhà cứ để mặc chị dâu đang bụng mang dạ chửa làm, khệ nệ bưng đồ, bơm nước bở hơi tai...

Chồng tôi lo nhỡ để lại điều tiếng thì nguy nên ra sức chiều chuộng em, động viên tôi cố gắng. Tôi cười nhạt nhủ lòng mình chịu khó. Bữa cơm hôm đó ăn xong tôi chợt thấy mỏi mỏi lưng nên kêu, chồng thấy thế theo phản xạ định lao đến xoa bóp cho, nhưng trong một tíc tắc ấy thì sững lại khi nhìn thằng em đang điềm nhiên xỉa răng, coi TV, liền hắng giọng:

“Em hay thật, kêu thì có bớt đau được đâu, mau đứng dậy thu dẹp bát đĩa, để anh còn có chỗ ngồi uống nước”. Tôi tưởng mình nghe nhầm, định thần lại thì biết thân biết phận đi dọn. Đang lúi húi thì thấy chồng cứ diễu qua diễu lại ngập ngừng, dường như muốn đỡ vợ lắm rồi, như mọi khi là đã bê thốc mâm cơm lên mà nhanh nhẹn đem rửa, hôm nay có vẻ như cũng muốn làm, nhưng lại liếc thấy đứa em nên e dè. Đám quần áo bẩn vẫn trong chậu và ghé tai tôi nói nhỏ: “Để mai anh dậy sớm sẽ giặt”.

Ra đến bể nước tôi búng vào tay chồng: “Thế là thế nào?”. Chồng cười nhăn nhở: “Em có muốn tin xấu lan đến toàn làng, toàn xã nhà anh không? Từ bé bọn anh đã được huấn luyện đàn ông không được làm việc vặt”. Tôi cáu tiết rít lên: “Nước mắm hâm! Việc gì là vặt, việc gì là lớn thế! Mà anh sống với nó hay sống với em cả đời?”.

Anh ghìm tôi xuống rồi hạ giọng nói điệu van vỉ: “Em nói khẽ thôi, chịu nốt hôm nay, mai nó về, nó mà mang chuyện kể cho bố mẹ và người làng nghe thì anh độn thổ mất”.

Ôi trời, tôi vừa ngồi rửa bát mà vừa cảm ơn trời phật mình không sống cùng bố mẹ chồng, cùng làng nơi chồng đã sinh ra và lớn lên, kẻo thi thoảng có khi ra một cái, vào một cái chồng lại vả tôi để lấy oai với người lớn cũng nên. Tôi chưa hiểu chồng mình!

Nghĩ mà rầu cả ruột. Tôi vẫn nhớ ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi hôm về nhà chồng, tôi quen miệng nhờ anh lấy cho cốc nước, và hôm vừa rồi trước mặt em họ tôi nhờ anh lấy hộ cái bấm móng tay, vì đơn giản anh đang ngồi gần đó. Vậy mà lát sau anh kéo tôi xềnh xệch vào buồng, giảng giải: “Anh nhắc lần này là lần thứ hai, hi vọng sẽ là lần cuối. Từ sau hai vợ chồng thì không sao, nhưng có người khác, cấm nhờ vả, sai phái này nọ dù là cái nhỏ nhất. Em muốn mọi người coi thường anh hả?”.

Tôi nghe mà hụt hẫng và muốn coi thường chính mình vì sao lại vớ phải ông chồng được dạy cái nếp cổ hủ đến thế. Sao đến giờ mọi người vẫn có suy nghĩ dớ dẩn vậy. Chồng giúp vợ thì đâu có gì sai? Đến bao giờ điều ấy mới có thể biến mất trong ý niệm của mỗi người? Họ có biết những “việc vặt” ấy là chất keo gắn kết tình vợ chồng hay không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét